Phong Lưu

/

Phong Lưu - Chương 476: Tất cả đều vui vẻ

Phong Lưu - Chương 476: Tất cả đều vui vẻ

Phong Lưu

6.426 chữ

01-01-1970

Bộ ngực sữa trắng như tuyết hiện lên những vết ngón tay xanh tím, có lẽ do lúc mình nổi điên dùng sức nắn bóp lưu lại…

Chuyện lúc đó, nghĩ đến rất mập mờ, xấu hổ không thể mở miệng.

Tuy nói nàng là tình địch của mình, thân mật cùng

tướng công mình, nhưng dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng, danh dự...

Cũng được! Dù sao bọn họ cũng yêu nhau, lại trong lúc khẩn yếu quan đầu cứu tự mình, bảo vệ danh dự của mình, hơn nữa chính mình lại...

- Muội tử, sau này đều là người một nhà, có cái gì mà phải xấu hổ…

Toàn thân Lôi Di Trữ chấn động, có chút không dám tin tưởng hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ là nói...

Ngô Mẫn Đình cười nhẹ một tiếng, tay ngọc vuốt cái mũi của nàng một cái:

- Ngốc muội tử, sau này chúng ta chính là người một nhà, cũng không thể để cho tỷ tỷ đích thân đẩy ngươi công? Tỷ tỷ hay ghen đó.

Bịch…

Hai nàng ôm trán xoa xoa, thấp giọng cười xấu hổ.

Dù sao Ngô Mẫn Đình là người từng trải, mặc dù trần truồng, nhưng mọi người đều là nữ nhân, cũng không cần xấu hổ.

Nàng nắm lấy hai tay Lôi Di Trữ, ôn nhu nói:

- Những năm gần đây, cực khổ cho muội tử.

Yêu nhau mười mấy năm, nhưng không cách nào cùng sống với người mình yêu.

Cuộc sống éo le như vậy, quả thật rất cực khổ.

- Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.

Lôi Di Trữ lặng lẽ hổn hển thở một một hơi dài, Tiểu Đông nghĩ ra được biện pháp này, mặc dù hơi xấu xa hạ lưu một chút. Nhưng đúng là hốt thuốc đúng bệnh, khó trách có thể làm cho Mị nhi tâm cao khí ngạo chịu gả cho hắn, bản lãnh tán gái thật đúng là lợi hại.

Tâm tình hòa hợp, hai nàng ở trên giường trúc, cùng nhau trò chuyện.

Đám người Đường Tiểu Đông ở ngoài động cảm thấy nóng lòng. Người đi lâu như vậy, sẽ không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?

Thật sự khi không nhịn được, hắn chạy đi tìm người, lớn tiếng la lên:

- Trữ cô cô, người ở đâu?

Thanh âm lo lắng truyền từ xa đến, nhị nữ ở trong động nhìn nhau, kiều nhan cùng đỏ ửng.

Lôi Di Trữ núp ở cửa động, dùng từng mãnh vải rách che chắn thân thể, đáp lại một tiếng.

Nghe được tiếng bước chân sàn sạt tới gần, nàng vội vàng kêu lên:

- Chớ vào tới, chúng ta... Ngươi đi tìm hai bộ quần áo...

Lúc này đi đâu chuẩn bị y phục nữ nhân?

Không có biện pháp, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là chính mình cởi áo ngoài, còn nói một huynh đệ cũng cởi ra một cái.

Advertisements

Hai nàng mặc áo ngoài rộng rãi, lộ ra vẻ khác lạ, hơn nữa bên trong trống không, gió lạnh ùa vào vô cùng không thoải mái, chỉ là tốt hơn là không mặc gì.

Nhìn lão bà nắm tình nhân tay về nhà, Lan Tinh Lâu kích động được chỉ biết ha hả cười, hiện tại hận không được chạy tới hướng Lôi gia cầu hôn.

Trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục Đường Tiểu Đông, tiểu tử này thật i, chuyện đau đầu như vậy cũng giải quyết dễ dàng.

Lại thấy nữ nhi bảo bối liếc mắt đưa tình, trong lòng thở dài, nữ nhi bây giờ đang ở Lan gia, nhưng tâm tư sớm bay đến Đường gia. Vẻ mặt kia chỉ sợ hận không được hiện tại gả đi, có cản cũng không được.

Nữ nhi lớn hướng ngoại a!

Thương nghị được hôn kỳ, Đường Tiểu Đông trở về Trường An, mỗi ngày trừ thượng triều, về nhà đùa giỡn mỹ nữ, kiếm tiền, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái náo nhiệt.

Một đám lão bà trước sau đều sanh hạ hài tử, người khác đều là nam hài, duy chỉ có Đường Nhu biểu muội sinh nữ nhi (đặt tên là Đường Yên), vốn đang lo lắng tướng công không thương. Trong nhà hết người này tới người khác đều có quá nhiều nam hài, nữ nhi ngược lại được sủng ái, khiến Đường Nhu mừng rỡ mặt mày hớn hở, những lão bà khác đỏ mắt vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Tướng công suốt ngày ôm Đường Yên cười a a, dường như chỉ mình Đường Nhu muội tử sinh hài tử, những người khác thì không sinh hay sao ấy.

Đổ mồ hôi. Điều này cũng có sai? Biết bao con trai, ba đầu sáu tay cũng ôm không hết a.

Bữa sáng ăn sữa đậu nành bánh quẩy, Đường Tiểu Đông ha hả cười nói:

- Còn dùng sữa đậu nành? Nhiều bà vú như vậy, một người hút một ngụm cũng no rồi.

- Không đứng đắn!

Bảy tám cái khăn đồng thời ném vào mặt Đường Tiểu Đông.

Chạy một chuyến tới Hán Giang thành, đi thuyền đến Thiên Phong đảo quay một vòng, vừa bước lên đảo, Đường Tiểu Đông mở to hai mắt nhìn.

Nguyệt Tiểu Suất phụ trách thiết kế Thiên Phong đảo, hai mặt bên ngoài đảo dùng cự thạch làm lũy, vôi đất sét gia cố. Cộng thêm đài tiên xanh đậm biến thành vách đá dựng đứng không thể leo lên.

Phía sau là vách đá thiên nhiên, chính diện lối đi phân thành ba tầng. Mỗi một tầng trúc có pháo đài, đại pháo thần uy vô địch cùng nỗ cơ cỡ lớn, phía trên một chút còn có vài chục chiếc máy bắn đá.

Ba thông đạo đều lấy cự thạch xây thành đường hầm, phía trên là các loại thảm thực vật. Nếu không đi lại gần nhìn, căn bản nhìn không ra là công trình của con người tạo ra.

Bên trên sắp đặt một khối Đoạn Long thạch ngàn cân, một khi rơi xuống, liền phong kín lối đi.

Trên vách đá còn có không ít tiễn tháp, mặc ngươi có trăm vạn đại quân mà không có phi cơ đại pháo, nghĩ tới chuyện đánh chiếm.

Ban đầu bên phải là một cái hang lớn, là nơi Uy khấu dùng để bỏ neo chiến thuyền.

Mấy huynh đệ chịu trách nhiệm xây dựng đào nguyên thế ngoại ở đây phát hiện có một lối đi khác. Lối đi hơi nhỏ hẹp, dùng thuốc nổ tạc rộng thành một cái thông đạo bí mật để chạy trốn khẩn cấp.

Chiến thuyền bỏ neo trong một nham động lớn, trên núi có vọng tháp, hơn vài chục chiếc máy bắn đá, mấy khẩu đại pháo thần uy vô địch cùng nỗ cơ cỡ lớn. Phía trên có các loại thảm thực vật, miệng hang dùng mây tre đan thành mấy chiếc lưới lớn, từ trên núi rũ xuống, che kín chiến thuyền trong động.

Ngụy trang vô cùng tốt, trừ phi là mùa đông đến gần mới có thể nhìn ra.

Đào nguyên thế ngoại còn có một bí đạo nối thẳng với một ngọn núi hiểm trở, nơi đó cũng phải xây dựng.

Tiến vào đào nguyên thế ngoại, bí đạo dùng thuốc nổ tạc rộng rồi gia cố, địa phương rộng rãi xây dựng công sự phòng ngự. Hẹp nhất có Đoạn Long thạch, các cơ quan bắn tên, thương trận không cách nào công phá.

Đào nguyên thế ngoại ở nơi vách đá dựng đứng, dùng cự thạch kiến trúc lên một tòa Đại Thành bảo, bốn phía xây rất nhiều vật kiến trúc cùng công sự phòng ngự, bên hồ nhỏ có hành lang lương đình nghỉ mát.

Đất đai đào nguyên thế ngoại rộng lớn phì nhiêu, có thể khai hoang trồng trọt, tự cấp tự túc, không cần phải lo lắng vấn đề lương thực.

Chuyện xây cất rất khổng lồ, hao phí rất nhiều tiền tài cùng nhân lực vật lực. Có bạc nhiều, muốn mua gì cũng không thành vấn đề, nhưng nhân lực tương đối ít, không có biện pháp. Đây là bí mật chỉ có thể cho người mình biết.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!